Phải lòng cô bạn cùng bàn ghét tôi (Chắn chắc không phải romcom)
Chuyện này tôi đem lên đây với mong muốn giãy bày cảm xúc kẹt trong lòng, anh em hoan hỉ nhé
Chuyện là tôi có 1 người bạn cùng bàn còn là bạn thân chơi từ lớp 6 đến 10. Bọn tôi từng thân nhau lắm, như hình với bóng, còn hay cùng nhau về nhà trên chiếc xe đạp. Từ lúc trước tôi đã ngà ngà say mê cổ rồi, thấy cổ cởi ảo khoác thôi cũng khiến tôi không dời mắt được. À mà cổ nhỏ con lắm, cảm tưởng ôm lọt trong lòng mình luôn ấy. Mà lúc ấy tôi chỉ nghĩ là mình mê gái quá đâm ra mê tí vậy thôi, cổ cũng có bạn gái rồi có cái lul mà tiến được.
Đùng 1 cái năm 11 cổ ghét tôi ra mặt, nhắn tin không thèm xem dù đó là tin nhắn nói chuyện hay là nộp bài nhóm, không thèm nói chuyện, nếu buộc nói với tôi thì dùng giọng như nói với đứa mình ghét tới tận xương tủy. Lúc đó tôi hoang mang lắm, hỏi lý do cũng không nói, xin lỗi cũng không được, tặng bánh kẹo lại càng không. Ngoặt nghèo cái là 2 đứa vẫn là bạn cùng bàn, cùng nhóm, còn là 1 cặp đánh cầu lông môn thể dục, dù không muốn cũng phải đụng mặt nhau, tôi thì không phiền nhưng cổ thì khó chịu ra mặt rồi.
Thế mà từ lúc bị ghét tôi bằng cách nào đó lại càng có nhiều cảm xúc với cổ hơn, ngày nào cũng nghĩ đến làm sao để làm hòa, ngày nào cũng lén nhìn cổ, hè cũng nghĩ về cổ, nhưng gặp cổ tôi vừa ngại vừa sợ bị ghét thêm mà chạy té khói. Duma thế là tôi nhận ra tôi phải lòng cổ cmnr.
Đợt vào học lại vừa rồi tôi đã ảo 1 bộ manga tôi vừa đọc. Thế là tôi viết thư xin lỗi cho cô ấy, kèm theo đó là 1 món đồ chơi nhỏ tôi tự làm theo nhân vật cổ thích, với hi vọng mối quan hệ của cả hai sẽ được nối lại. Tôi định đưa cho cổ khi tan trường nhưng vài lý do cá nhân tôi đưa cô ấy luôn, đưa ngay trong lớp, trước mặt giáo viên và nhiều bạn. Tôi đã nghĩ mình sẽ đi đến khi tan lớp nhưng không, tôi về vẫn chưa tan ạ. Thế là ngại chết mẹ, nhưng thôi cũng lỡ rồi. Một đứa bạn chơi chung của 2 đứa tôi đưa tôi lại lá thư mà tôi viết, kèm theo món đồ chơi tôi làm, còn bảo là "Thư phản hồi". Khi đó tôi hiểu ý mình đã bị từ chối cmnr, nhưng thật sự chả dám đọc, tôi nắm muốn nát bức thư. Lấy hết can đam chạy ra khỏi lớp mà đọc nó trong khi giáo viên không để ý.
Tất nhiên là tôi bị từ chối 1 cách thẳng thừng, cổ không tha thứ, mệt mỏi với mọi thứ và không muốn nhìn lại quá khứ từng là bạn của chúng tôi. Thật sự lúc ấy tôi khóc ngay đấy, vì tôi đã đặt hi vọng có thể làm bạn như trước, hi vọng càng nhiều tuyệt vọng càng lớn.
Tôi tâm sự với mẹ về việc đó, tất nhiên giấu nhiệm việc thích cổ, mẹ tôi bảo cô ấy chẳng có gì để tôi tiếc, vì nếu cô ấy và tôi và bạn bè thân thiết thì chẳng việc gì cổ lại ghét tôi và không tha thứ cho tôi dù tôi đã làm nhiều thứ tới vậy. Rốt cuộc thì tôi vẫn thích thầm cô ấy, còn cô ấy vẫn ghét tôi. Mỗi lần nghĩ đến tim tôi như thất lại, nghẹt thở vô cùng. Từ đầu đã no hope, sau còn bị ghét vậy mà tôi vẫn cố chấp, đúng là ngu hết cứu mà.
Chuyện là tôi có 1 người bạn cùng bàn còn là bạn thân chơi từ lớp 6 đến 10. Bọn tôi từng thân nhau lắm, như hình với bóng, còn hay cùng nhau về nhà trên chiếc xe đạp. Từ lúc trước tôi đã ngà ngà say mê cổ rồi, thấy cổ cởi ảo khoác thôi cũng khiến tôi không dời mắt được. À mà cổ nhỏ con lắm, cảm tưởng ôm lọt trong lòng mình luôn ấy. Mà lúc ấy tôi chỉ nghĩ là mình mê gái quá đâm ra mê tí vậy thôi, cổ cũng có bạn gái rồi có cái lul mà tiến được.
Đùng 1 cái năm 11 cổ ghét tôi ra mặt, nhắn tin không thèm xem dù đó là tin nhắn nói chuyện hay là nộp bài nhóm, không thèm nói chuyện, nếu buộc nói với tôi thì dùng giọng như nói với đứa mình ghét tới tận xương tủy. Lúc đó tôi hoang mang lắm, hỏi lý do cũng không nói, xin lỗi cũng không được, tặng bánh kẹo lại càng không. Ngoặt nghèo cái là 2 đứa vẫn là bạn cùng bàn, cùng nhóm, còn là 1 cặp đánh cầu lông môn thể dục, dù không muốn cũng phải đụng mặt nhau, tôi thì không phiền nhưng cổ thì khó chịu ra mặt rồi.
Thế mà từ lúc bị ghét tôi bằng cách nào đó lại càng có nhiều cảm xúc với cổ hơn, ngày nào cũng nghĩ đến làm sao để làm hòa, ngày nào cũng lén nhìn cổ, hè cũng nghĩ về cổ, nhưng gặp cổ tôi vừa ngại vừa sợ bị ghét thêm mà chạy té khói. Duma thế là tôi nhận ra tôi phải lòng cổ cmnr.
Đợt vào học lại vừa rồi tôi đã ảo 1 bộ manga tôi vừa đọc. Thế là tôi viết thư xin lỗi cho cô ấy, kèm theo đó là 1 món đồ chơi nhỏ tôi tự làm theo nhân vật cổ thích, với hi vọng mối quan hệ của cả hai sẽ được nối lại. Tôi định đưa cho cổ khi tan trường nhưng vài lý do cá nhân tôi đưa cô ấy luôn, đưa ngay trong lớp, trước mặt giáo viên và nhiều bạn. Tôi đã nghĩ mình sẽ đi đến khi tan lớp nhưng không, tôi về vẫn chưa tan ạ. Thế là ngại chết mẹ, nhưng thôi cũng lỡ rồi. Một đứa bạn chơi chung của 2 đứa tôi đưa tôi lại lá thư mà tôi viết, kèm theo món đồ chơi tôi làm, còn bảo là "Thư phản hồi". Khi đó tôi hiểu ý mình đã bị từ chối cmnr, nhưng thật sự chả dám đọc, tôi nắm muốn nát bức thư. Lấy hết can đam chạy ra khỏi lớp mà đọc nó trong khi giáo viên không để ý.
Tất nhiên là tôi bị từ chối 1 cách thẳng thừng, cổ không tha thứ, mệt mỏi với mọi thứ và không muốn nhìn lại quá khứ từng là bạn của chúng tôi. Thật sự lúc ấy tôi khóc ngay đấy, vì tôi đã đặt hi vọng có thể làm bạn như trước, hi vọng càng nhiều tuyệt vọng càng lớn.
Tôi tâm sự với mẹ về việc đó, tất nhiên giấu nhiệm việc thích cổ, mẹ tôi bảo cô ấy chẳng có gì để tôi tiếc, vì nếu cô ấy và tôi và bạn bè thân thiết thì chẳng việc gì cổ lại ghét tôi và không tha thứ cho tôi dù tôi đã làm nhiều thứ tới vậy. Rốt cuộc thì tôi vẫn thích thầm cô ấy, còn cô ấy vẫn ghét tôi. Mỗi lần nghĩ đến tim tôi như thất lại, nghẹt thở vô cùng. Từ đầu đã no hope, sau còn bị ghét vậy mà tôi vẫn cố chấp, đúng là ngu hết cứu mà.
Update vào lúc 05:53 02/09/2024
1981 lượt xem